Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Super thớt Hoàng Thùy Linh ái ân cùng đại gia 5x thật mặn nồng

Với em Super Thớt Hoàng Thùy Linh thì scandal chồng chất, tớ cũng đã PR free cho ẻm khá nhiều, và cũng đã cho vào blacklist rồi đạp vào xó, bấy lâu nay ko lôi mặt ẻm lên blog nữa Tuy nhiên gần đây được mấy tay đồ đệ rỉ tai bảo là thấy em íh dạo này hay vi vu trên con siêu xe Bentley với tay đại gia nào đó (tất nhiên cũng là đại già )…

Hoàng Thùy Linh - Vàng Anh

Và thực tế thế nào bà con cứ xem 4 tấm hình em íh đang hạnh phúc tái tê dưới đây thì rõ nhé, còn nhiều thông tin và hình ảnh “thú vị” lắm, đang chờ tay đồ đệ gửi nốt…

Này thì hun má anh iu cái nà…
Hoàng Thùy Linh - Vàng Anh

…anh hun lại nà, xem ti anh xí nà
Hoàng Thùy Linh - Vàng Anh

hi, cũng đẹp đôi hén…
Hoàng Thùy Linh - Vàng Anh

…íh, cái tay anh làm em nhột wéh
Hoàng Thùy Linh - Vàng Anh

Bà con thấy sao, chắc lại sắp phát sốt nữa rùi, blog lại quá tải mất

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Yêu ẻm “hot girl” được và mất gì ?

Hot girl sẽ mang lại cho người yêu mình những gì? Bạn có muốn người yêu của mình là một “cô gái nóng bỏng” không?

hot girl
Được “hốt xác” devil và mất “chút đỉnh” rock on!

Nếu đã từng xem bộ phim hài, tình cảm “Yêu nhầm hot girl” của đạo diễn Chris Columus, hẳn bạn sẽ không quên câu chuyện tình cảm phiêu lưu giữa Dennis Cooverman và cô nàng hot girl Beth Cooper. Anh chàng mọt sách Denis thầm yêu Beth, đội trưởng đội cổ vũ, nổi tiếng xinh đẹp nhất trường trong suốt sáu năm nhưng vẫn không dám thổ lộ tình cảm.

Mọi thứ thay đổi khi anh mạnh dạn thổ lộ tình yêu bằng câu nói: “Anh yêu em, Beth Cooper”. cuộc đời của anh chàng nhút nhát Denis lật sang trang mới. Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc đến vậy khi được tận hưởng cuộc sống bên cạnh người mình yêu.

Đó chỉ là những gì xảy ra trên phim ảnh. Thực tế, những anh chàng yêu các cô gái là hot girl liệu có cảm thấy sung sướng và hạnh phúc như vậy không? Hãy cùng chia sẻ câu chuyện của anh chàng Quốc Anh (28 tuổi, Q.2, TP. HCM) có bạn gái làhot girl.

Tôi yêu hot girl

Là trưởng phòng kinh doanh của một công ty chứng khoán, mức lương của tôi cũng không đến nỗi nào, nếu không nói là khá cao. Sau sáu năm làm việc, tôi mua được căn nhà ở Q. 3, TP. HCM. Nếu an phận yêu một cô gái bình thường, có lẽ bây giờ, tôi đã có một gia đình yên ấm.

Tuy nhiên, bản chất đàn ông “yêu bằng mắt” nên tiêu chuẩn đầu tiên của tôi khi chọn bạn gái là phải đẹp. Tôi thường bị những cô gái hiện đại, cá tính, “lạ” thu hút. Có lẽ vì vậy mà tôi yêu Bảo Trang, 22 tuổi, một cô gái cực kỳ hấp dẫn. Nàng làhot girl, nổi lên từ cuộc thi nữ sinh thanh lịch do trường tổ chức.

Tôi quen nàng trong buổi tiệc sinh nhật Ngọc Mai, cô em họ. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã bị nàng hút hồn vì thân hình bốc lửa và tính cách khá bạo dạn, có phần dí dỏm. “Không những nổi tiếng ở trường, Trang còn là một trong nhữnghot girl đang nổi đình nổi đám trên mạng, rất nhiều “vệ tinh” theo đuổi. Anh mà cưa đổ, em mới phục anh đấy!”. Lời thủ thỉ của cô em họ khiến tôi phấn khích và quyết tâm chinh phục nàng.

Tôi lên mạng, vào Google gõ tên nàng, lập tức nhiều hình ảnh gợi cảm của nàng hiện ra. Trên blog của nàng, có rất nhiều lời comment khen ngợi và tán tỉnh. Tôi thì thầm, nếu sở hữu được cô gái này sẽ chứng tỏ được bản lĩnh đàn ông của mình.

Kế hoạch chinh phục nàng thuận lợi và dễ dàng hơn tôi tưởng. Sau hai tuần dẫn nàng đi ăn uống ở những nhà hàng sang trọng, mua sắm ở các khu thương mại cao cấp như Diamond, Parkson… nàng trao tôi nụ hôn đầu tiên. Tôi nghiễm nhiên trở thành người yêu của Trang dưới ánh mắt ghen tỵ của bao chàng trai. Mỗi lần gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, tôi đều dẫn nàngtheo và tự hào giới thiệu bạn gái mình. “Mày cừ thật, có bạn gái vừa xinh, vừa nổi tiếng, liệu mà giữ nhé!”, mấy chiến hữu bên bàn nhậu cứ xuýt xoa xen lẫn vẻ ghen tỵ.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang

Tận hưởng cảm giác sung sướng, tự hào chưa được bao lâu, tôi mới thấm thía nỗi khổ khi có bạn gái là hot girl. Không chỉ làm bạn trai, tôi phải kiêm luôn tài xế, trợ lý, quản lý… của nàng.

Tôi hiểu nàng là hot girl nên lúc nào cũng phải giữ hình ảnh thật đẹp trong mắt mọi người. Thế nhưng dần dần, tôi thấy nàng giống một manequin hơn là hot girl. Hôm nay tôi vừa thấy nàng nối tóc, hôm sau đã uốn, nhuộm đủ màu. Móng tay, móng chân sơn tỉa, đắp màu xanh xanh đỏ đỏ. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy khuôn mặt mộc của nàng, vì lúc nào nàng cũng đắp lên một lớp trang điểm dày cộp để làm đẹp và che khuyết điểm.

Tuần nào nàng cũng đòi tôi đưa đi mua sắm. Bộ váy mới mua được một tháng, nàng đã quăng vào xó tủ. Tôi góp ý, nàng bảo: “Bộ váy đó em đã mặc chụp ảnh hôm bữa rồi, giờ mặc lại, ra đường nhỡ ai nhìn thấy, họ sẽ bảo em làhot girl mà mặc mãi một bộ đồ. Em xấu hổ đã đành, anh là bạn trai em cũng mất thể diện chứ!”. Nàng toàn đòi vào nhà hàng sang trọng hay khách sạn chứ không bao giờ đi ăn ở những chỗ bình dân vì sợ người ta đánh giá thấp.

Nàng dỗ dành tôi: “Em bây giờ là hot girl rồi, nhiều người biết và nhận ra em, lỡ vào mấy chỗ ăn uống không ra gì, ai đó chụp ảnh được, đưa lên mạng sẽ làm mất hình tượng của em. Nếu yêu, anh phải chiều em chứ…”.

Khổ sở nhất là tôi phải làm trợ lý cho những buổi chụp ảnh của nàng. Hai tuần một lần, nàng chụp ảnh để cập nhật lên mạng. Hôm nào chụp trong studio, tôi còn đỡ khổ chứ ngày nào đẹp trời, nàng nổi hứng chụp ngoại cảnh là tối đó về, người tôi rã rời, lăn ra ngủ như chết. Tôi phải chạytheo nàng, mang vác nào quần nào áo, bộ đồ nghề trang điểm…

Nàng than mệt, tôi phải bóp vai, xoa lưng nếu không, nàng sẽ giận dỗi, bỏ ăn vì cho rằng tôi không yêu nàng nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ, mẹ sinh tôi ra, nuôi mấy chục năm, tôi còn chưa hầu hạ mẹ ngày nào. Vậy mà không hiểu nàng có sức hút gì khiến tôi phải cung phụng đến vậy. Rồi tôi tự an ủi: “Sau này lấy nàng về, khi làm vợ, làm mẹ, chắc nàng thay đổi, sẽ chiều chuộng lại mình”.

Dở khóc dở cười vì người yêu là hot girl

Làm bạn trai của một hot girl, nhiều lúc tôi lầm vào những tình huống oái oăm vì “bị” nổi tiếng lây. Vài kẻ xấu bụng “chộp” được cảnh tôi và nàng tình tứ, chăm sóc nhau tại các buổi tiệc tùng. Thế là ngày hôm sau những hình ảnh ấy được phát tán trênblog, Facebook kèm theo những câu comment khiếm nhã.

Một hôm, tôi đang làm việc ở công ty, điện thoại reo và giọng nàng gấp gáp: “Anh đến ngay đường Nguyễn Đình Chiểu, gần siêu thị Co.opMart đi, xe em hư rồi”. Tôi tức tốc đến nơi, thì ra xe của nàng bể lốp nhưng nàng không muốn dắt bộ tìm chỗ vá. “Anh cho em mượn xe đi tạm. Anh chịu khó dắt xe đi vá hộ, tối đem qua nhà cho em nhé!”. Thế là tôi hì hục dắt bộ mấy cây số tìm chỗ vá, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Sáng hôm sau, vừa lên công ty, tôi bắt gặp những ánh mắt bất thường. Chưa kịp hiểu sự tình, tôi nhận được điện thoại của Minh, thằng bạn thân: “Dạo này mày nổi tiếng quá nhỉ, mày đá em Trang hay em đá mày?”. Thì ra, hình ảnh tôi cặm cụi dắt xe bị tung lên mạng. Bên cạnh đó là tấm ảnh “nàng Kiều” của tôi đang ngồi sau thằng bạn thân của nàng với lời comment: “Đại gia hết thời, “hot girl” theo đại gia mới”.

Đến nước này còn đâu thể diện của thằng đàn ông nữa, nếu khách hàng, đối tác nhìn thấy, tôi còn mặt mũi nào? Tôi hẹn nàng ra nói lời chia tay. Những tưởng nàng sẽ khóc lóc hay níu kéo, không ngờ nàng tỉnh queo và hồ hởi: “Không sao đâu anh, dù chia tay nhưng mình vẫn là bạn, anh nhé!”.

Mấy tháng sau, tôi bắt gặp ảnh nàng trên mạng đang tình tứ với một chàng nào đó. Nhớ đến thời gian yêu nàng, tôi rùng mình. Bây giờ, tiêu chuẩn chọn bạn gái của tôi đã thay đổi vì quá ngán ngẩm nhữnghot girl.

Có phải là tình yêu?

Theo chuyên viên tư vấn Trần Tâm Nhàn, Trung tâm Đào tạo và Ứng dụng Tâm lý Hồn Việt, mỗi người có nhu cầu thể hiện giá trị bản thân và được mọi người công nhận. tùy vào nhận thức, cách giáo dục, mỗi người tạo cho mình một nhân sinh quan. Cô gái này xem giá trị bản thân chỉ là hình thức bên ngoài, càng có nhiều người chiêm ngưỡng, giá trị của mình càng được khẳng định.

Chàng trai có nhu cầu thưởng thức và sở hữu vẻ đẹp đó. Khi chinh phục được, anh ta thấy giá trị bản thân nâng cao vì chứng tỏ được bản lĩnh đàn ông. Cả hai xây dựng mối quan hệ trên cơ sở thỏa mãn nhu cầu, nhưng đó chưa phải là tình yêu.

Sức hút bên ngoài chỉ là sự hấp dẫn giới tính để họ tiếp cận nhau. Sự hấp dẫn giới tính này đôi khi bị ngộ nhận là tình yêu. Nó sẽ không bền vững nếu cả hai không đáp ứng được những nhu cầu mới nảy sinh.

Tình yêu chỉ tồn tại và bền vững khi cả hai nhìn thấy giá trị bên trong của người mình yêu, bổ khuyết cho nhau. Cả hai phải ý thức và xác định được họ cần gì ở nhau để giữ gìn, duy trì và vun đắp tình yêu.
Khi xuất phát từ những giá trị đích thực, cả hai sẽ điều chỉnh cách cư xử, mối quan hệ xã hội… để không ảnh hưởng đến tình yêu của mình. Nếu chỉ vì những toan tính, vụ lợi, sớm muộn mối quan hệ đó cũng lụi tàn.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Kiếp Cave: Biệt dược cho những thiếu nữ “đèn đỏ”

Em lờ mờ nhận ra cái bí mật ẩn giấu sau những cơn co giật, những giằng xé cào cấu lên thể xác của anh ta. Giấu mình trong những giọt nước mắt, em lặng lẽ ngồi quan sát từng cử chỉ, hành động của người đàn ông mà em đặt tất cả niềm tin và sự yêu thương.

cave đắt hàng

Hạnh phúc lung linh mà em từng mơ tưởng, giờ cũng chỉ là ảo ảnh. Quá cay đắng và tủi hổ, em chạy vụt ra ngoài…

Rời quê Văn Giang, Hưng Yên lên Hà Nội làm ăn từ năm 2000. Công việc lao động chân chính đầu tiên cũng là cuối cùng của Kim Anh trước khi vào trại là nghề cắt tóc, gội đầu tại một quán ở phố Mai Hắc Đế. Lúc đầu, cuộc sống cũng khấm khá. Ngoài việc phải chi tiêu cho sinh hoạt hằng ngày, hàng tháng em vẫn gửi về cho bố một khoản tiền nho nhỏ để phụ giúp thêm kinh tế cho gia đình.

Làm được nửa năm thì Kim Anh quen được một anh bạn quê Hải Phòng. Hai người tâm đầu ý hợp nên tình cảm cứ dần nảy sinh qua những lần anh bạn này đến quán chơi. Dần dà, khi tình cảm quá lớn, cảm giác không thể sống xa nhau, không thể thiếu nhau, hai người quyết định thuê một căn phòng, sống chung.

Một người thì cứ quần quật làm cả ngày để kiếm tiền, một người thì chỉ biết ở nhà chờ đợi. Thời gian đầu, hai người rất hạnh phúc. Cuộc sống đủ ăn, đủ tiêu. “Một mái nhà tranh, hai trái tim vàng”. Mơ ước về cuộc sống trọn vẹn của Kim Anh cũng đạt được phần nào. Ngày ngày, em vẫn đi làm đều đặn, rồi một ngày em được về sớm. Trong lòng vui như mở cờ, vì được một ngày nhàn nhã bên người yêu. Đi trên con đường quen thuộc về nhà, em tự hỏi sao hôm nay đường lại dài đến vậy, lại còn tắc đường, như thể hôm nay mọi người đổ xô từ mọi chốn về đây, kìm hãm em về với người yêu. Cảm giác bồn chồn, sốt ruột cứ thế chen lấn trong dòng cảm xúc của em.

Đẩy cửa bước vào nhà, em gọi to tên người đàn ông mình yêu. Sau vài giây bàng hoàng, em nhận ra người ấy đang nằm vật vã trên sàn. Chưa kịp nhận thức tình trạng của bạn trai ra sao, em xốc anh ta lên giường với tất cả sức lực của một cô gái “liễu yếu đào tơ”. Em lờ mờ nhận ra cái bí mật ẩn giấu sau những cơn co giật, những giằng xé cào cấu lên thể xác của anh ta. Giấu mình trong những giọt nước mắt, em lặng lẽ ngồi quan sát từng cử chỉ, hành động của người đàn ông mà em đặt tất cả niềm tin và sự yêu thương. Hạnh phúc lung linh mà em từng mơ tưởng, giờ cũng chỉ là ảo ảnh. Bao nhiêu mơ ước của ngày xưa ùa về, bỗng chốc tan thành mây khói. Quá cay đắng và tủi hổ, em chạy vụt ra ngoài. Chạy đi đâu, chính bản thân em cũng không xác định được, chỉ biết rằng nếu em chạy càng nhanh thì ác mộng ấy sẽ tan nhanh như vậy. Em càng gắng sức chạy hơn.

Cách nhà cũng khá xa, em đứng lặng, tự cấu vào mặt mình xem có phải mình đang mơ không. Càng cấu mạnh, em càng cảm thấy đau đớn. Vết đau này cũng chẳng thấm gì so với trái tim em. Em quay lại ngôi nhà ám ảnh ấy. Người đàn ông ấy cũng qua cơn vật vã. Nhìn thấy bạn gái đi làm về sớm, anh cũng đon đả chào hỏi. Đáp lại sự nhiệt tình thái quá ấy là một ánh mắt thờ ơ, một khuôn mặt xanh xao, trắng bệch, hồ như không còn một giọt máu nào đang chảy nữa. Cuối cùng thì người bạn trai ấy cũng phải thú nhận với em rằng anh ta là một con nghiện. Em không khóc nữa, cũng không la hét, không giận dữ. Kim Anh chỉ nói: “Nếu anh yêu em thật lòng thì hãy cai nghiện đi anh ạ. Em sẽ chờ anh”. Đáp lại những lời yêu cầu khẩn khoản ấy chỉ là một cái nhìn thờ ơ, lãnh đạm. Kim Anh biết là mình không thể khuyên anh ta bỏ thuốc được.

“Đâm lao phải theo lao”, trong đầu em lúc này chỉ là suy nghĩ đó. Em băn khoăn chọn lựa giữa tình yêu và sự cô đơn. Cuối cùng thì em cũng chọn tình yêu, điều mà trong em luôn cảm thấy thiếu vắng từ khi em còn rất nhỏ. Thế rồi em dính vào ma túy lúc nào không hay. “Anh chơi được thì em cũng chơi được” – câu nói ấy đến giờ vẫn văng vẳng trong đầu em. Giá như ngày đó em đừng có lao vào con đường cụt, giá mà ngày đó em đừng có dại dột đặt cuộc đời mình trong tay người khác như vậy. Giá cuộc đời chấp nhận những cái giá như…

Phải kiếm tiền nuôi thuốc cho cả hai, từ nghề cắt tóc, gội đầu, Kim Anh đã chuyển hẳn sang mại dâm. Cho đến khoảng giữa năm 2001, em cùng người yêu và một số người bạn gái về Đồ Sơn chơi. Trong một lần tình cờ, người bạn gái của em, cũng là cháu họ của người yêu, say rượu, và chính cô bạn này cũng thừa nhận rằng chú của mình đã có vợ con ở quê.

Thêm một lần nữa, trái tim em lại bị tổn thương. Nỗi đau lần trước đã nguôi, giờ lại tiếp đau đớn này. Qua biến cố đó, em nhận ra, tình cảm của mình đã bị lợi dụng. Em ân hận về những ngày tháng em hiến dâng, hi sinh cuộc đời cho người đàn ông đó. Em chấm dứt cuộc tình dại dột ấy. Đó là lúc em thấy cuộc đời sụp đổ dưới chân mình.

Năm 2003, em bị bắt khi đang hành nghề ngoài đường và bị đưa lên đây. Đến năm 2005, Kim Anh được ra trại. Em tìm về với quê hương. Về quê, thăm bố, thăm anh, thăm họ hàng. Mẹ mất từ khi lên bảy tuổi, bố đi lấy dì hai, Vũ Kim Anh phải sống trong cảnh “mẹ ghẻ con chồng”. Hồi đó, đang học phổ thông thì em phải nghỉ học. Phần vì anh trai thua bạc, đánh đập chửi bới suốt ngày, phần vì mẹ ghẻ không cho tiền đóng học. Chỉ còn người cha là có thể nương tựa, nhưng em cũng không dám nói lên những sự thật ấy cho bố biết, vì bố em rất nể bà mẹ kế ấy.

Quá chán nản, Kim Anh bỏ nhà đi nhiều ngày liền, em lang thang ngoài đường, khi thì ở nhà họ hàng, khi thì ở nhà bạn. Dù có phải đói rách em cũng không chịu quay trở lại ngôi nhà của mình.

Từ khi em về nhà, hằng ngày em chỉ biết quanh quẩn ở nhà, chỉ ăn, ngủ, rồi thỉnh thoảng phụ giúp việc lặt vặt trong gia đình. Những ngày tháng này lại làm em nhớ lại khoảng thời gian trước khi em phải ra xứ người (Hà Nội) làm ăn. Giờ thì càng phải chịu những cái lườm nguýt, sự nhiếc móc, khó chịu của dì ghẻ. Giống như mọi buổi sáng, em thức giấc nhưng chưa chịu ra ngoài. Em vẫn nằm suy nghĩ. Loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng mỏ của mẹ ghẻ, em chạy đến bên cửa, áp tai để cố nghe cho rõ, cố nuốt lấy từng lời của mẹ nói với bố: “Nó đã dậy chưa?”, mẹ hỏi. Bố em chỉ nói: “Chưa. Nói khe khẽ thôi, để cho nó ngủ một lúc nữa cũng được”. “Bây giờ vẫn còn ngủ rạch xác ra thì lấy gì mà đút vào mồm? Con gái con đứa, chẳng làm ăn được cái gì, suốt ngày ăn bám. Nhìn thấy cái mặt nó là tôi ngứa cả mắt. Ông bảo nó muốn ở đây thì kiếm việc mà làm. Không thì đừng có về cái nhà này nữa”.

Từng lời mẹ nói như cứa vào tim. Em hiểu rằng mình không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa. Lại một lần nữa, em phải khăn gói ra đi. Em đi mà không ai níu kéo em lại, không ai buồn hay thương cảm cho em. Chỉ có bố là lặng lẽ. Nhưng em hiểu là bố em cũng không thể làm gì hơn cho em. Vì trong gia đình này, mẹ kế mới là người quyết định tất cả.

Khăn gói ra Hà Nội, gặp lại bạn bè cũ, đang trong lúc chán nản, em lại tái nghiện. Không có việc gì làm, không có tiền mua thuốc dùng, em lại lao vào con đường mại dâm. Bán thân xác để kiếm từng đồng tiền nuôi con virus trong người. Gia đình em biết em tái nghiện, nên đã gửi em vào trung tâm cai nghiện tự nguyện ở đường Láng-Hòa Lạc. Cho đến năm 2008 thì em thuộc diện bắt buộc vào đây (TTGD Lao động số 2, Yên Bài, Ba Vì, Hà Nội).

Những ngày tháng ở đây, em luôn nghĩ về bố. Em thương bố lắm. Lúc nào cũng sợ bố bị tổn thương, sợ không có ai chăm sóc cho bố. Mẹ đã bỏ em lại cuộc đời với bao bộn bề đau thương. Từ nhỏ, em đã phải học cách tự bảo vệ mình. Em phải ở nhà làm quần quật khi em đang ở độ tuổi ăn tuổi chơi. Nhưng em không vì điều đó mà thấy tự ti về bản thân. Em càng thương bố hơn, thương bố phải vất vả nhiều vì em.

Cho đến tận bây giờ, nghĩ lại những điều em đã làm, em càng đau xót hơn vì chưa làm được gì cho bố mà chỉ khiến bố phải lo lắng. Chỉ còn 5 tháng nữa là em được về hòa nhập lại xã hội. Còn bao nhiêu cám dỗ trong cuộc sống rất cần ở em sự quyết tâm vượt qua những điều đó. Em cũng tâm sự với tôi rằng, em cũng muốn về quê lắm.

Em bảo: “Em sẽ thử về quê một lần nữa, dù có thế nào thì em vẫn phải về để thăm hỏi bố em. Cũng lâu lắm rồi em chưa được gặp bố, không biết bây giờ bố em ra sao nữa”. Dù chưa thực sự có đủ dũng cảm để về lại quê hương, nhưng nó luôn là điều hối thúc em phải cai cho bằng được, để không phụ với tin tưởng của bố, không phụ với người mẹ đã mất của em.

Đâu đó trong con người em, vẫn luôn hướng về quê hương, vẫn mong muốn được xã hội chấp nhận và bao dung. Đây là lần thứ hai em ở đây rồi. Em bày tỏ nguyện vọng với tôi rằng không muốn vào đây lần nữa. Ở độ tuổi như em, cũng không phải là trẻ, nên ra ngoài em mong muốn có một công việc ổn định để em có thể làm lại cuộc đời.

Nhắc lại chuyện tình cảm của em, em rơm rớm nước mắt. Tình yêu của em có lẽ cũng đẹp như bao người khác nếu như con người đó không nghiện và không lừa dối em. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, em đã dũng cảm chấp nhận nó. Em cảm thấy tiếc cho tình cảm của em dành cho không đúng người. Em cũng không căm giận, hay cảm thấy tuyệt vọng với tình yêu. Chỉ là một phút nông nổi của tuổi trẻ bồng bột. Tôi tin rằng một ngày em sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của mình.

Theo Cảnh Sát Toàn Cầu

Kiếp Cave: Đón khách trong bóng đêm

Anh xe ôm chuyên chở “đào” kể: “Có hôm mưa dầm, cả đêm chỉ có một khách. Tụi “bảo kê’ cũng chặn mất phân nửa. Con N. uất, nó không chịu, tụi “bảo kê” rượt hai đứa chạy về tận khu trọ mới chịu tha! Bữa đó, áo của tui không phải ướt nước mưa, mà ướt nước mắt củacon N.”

cave đón khách

Vốn có cái thú lang thang, lại sống ở thành phố sầm uất nhất phương Nam, tôi không xa lạ gì với những chiếc xe ôm vẫn đưa đón khách giữa đêm hôm khuya khoắt. Khi những người lao động bình thường đã yên giấc ngủ ngon, cánh xe ôm chỉ còn hoạt động ở hai nơi là bến xe và bệnh viện. Và thực sự tôi sẽ không để ý đến họ, nếu không có một lần ngồi ở quán đêm đối diện Bến xe Miền Đông, tôi bất ngờ nghe một anh xe ôm khe khẽ hát nhạc Trịnh…

Không gian im ắng xung quanh khiến tiếng hát dù chỉ hát cho riêng mình của anh xe ôm vẫn đủ để tôi nhận ra một ca khúc không phải ai cũng thuộc “ta thấy em đi quanh từng giọt nước mắt, ta thấy em đi quanh từng ngọn nến tắt, nghe tiếng em kêu tên một ngày xa lắc muôn trùng. Ta biết em đêm đêm chờ đợi tiếng hát, ta biết em đêm đêm ru đời đã mất, nghe tiếng em run theo từng ngọn gió bấc sang mùa”.

Sự ngạc nhiên làm tôi thoáng giật thột khi nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ và đen sạm của anh xe ôm tuổi ngoài bốn mươi. Tôi hiếu kỳ đến mời một điếu thuốc: “Ông có vẻ mê nhạc Trịnh đấy nhỉ?”. Anh xe ôm tròn mắt: “Đâu có! Tui có mê gì đâu!”. Tôi vặn: “Thì ông mới hát đấy!”. Anh xe ôm cười xòa: “Thì ra dzậy. Tôi nghe nó hát riết rồi quen!”. Tôi chưa kịp dò hỏi “nó” thì anh xe ôm đã xua tay: “Thôi, nó ra rồi, tui phải chở nó đi. Hôm nào rảnh nói chuyện tiếp. Đêm nào tôi cũng quẩn quanh ở đây mà!”.

Từ khu nhà nghỉ chập chờn ánh điện, một cô gái ngay từ cách ăn mặc đã dễ dàng “bắt tín hiệu” của khách làng chơi, hấp tấp đi ra. Nghe máy nổ, tiếng rồ ga, chiếc xe lao vút vẫn còn thoáng lại mùi nước hoa lạnh lẽo của “nó”!

Những chuyện buôn hương bán phấn của những cô gái ăn sương đã nhàm chán lắm rồi, nhưng linh tính mách cho tôi biết có điều gì tương đối thú vị ở cô gái và anh xe ôm ấy. Đêm sau tôi quay lại, ngó dọc ngó ngang tìm “cố nhân” chẳng thấy đâu. Năm phút, rồi nửa tiếng trôi qua, cũng chẳng thấy anh xe ôm hôm trước. Chủ quán nước nghe tôi thắc mắc, liền bảo: “Cứ yên tâm mà chờ, đằng nào chẳng đến “bãi đáp” này!”.

Theo lời kể của chủ quán, thì anh xe ôm mà tôi đã gặp không phải xe ôm chở khách vãng lai, mà là xe ôm chuyên chở “đào”. Mỗi anh xem ôm “hợp tác” chở một “đào” và chia tiền hằng đêmtheo thỏa thuận.

Ừ, thì chờ. Quả nhiên lát sau, thấy anh xe ôm chở cô gái ngoặc vào một nhà nghỉ, rồi quay ra đứng chờ ngay chỗ cũ. Nhận ra tôi, anh xe ôm chào một tiếng rõ to. Thế là trong thời gian cô gái vào nhà nghỉ không phải để…nghỉ, tôi cà kê cùng anh xe ôm.

Đầu tiên anh xe ôm “phỏng vấn” tôi: “Ông định vào nghề à?”. Tôi ậm ừ không trả lời trực diện, anh xe ôm tuôn luôn một mạch. Rằng, cái nghề xe ôm đặc biệt này cực khổ lắm, ban ngày phải lấy sức để ban đêm rong ruổitheo “đào”. Bữa nào “đào” no thì xe ôm rủng rỉnh, mà bữa nào “đào” đói thì xe ôm cũng treo miệng.

Thời gian làm việc giữa “liên doanh” xe ôm và “đào” từ khoảng 9h tối đến mờ sáng. Anh xe ôm ở chung xóm trọ với “đào”.

Một dạo anh chạy xe ôm bắt khách ở khu vực Bệnh viện Gia Định, nhưng bị cánh xe ôm “thổ địa” đe dọa đòi đánh đòi đuổi. Đang lúc định kiếm nghề khác thì anh gặp N. (tên cô “đào”) và quyết định “nâng cấp” lên thành “chuyên nghiệp chở một cô gái”. Tôi hỏi, thu nhập có khá hơn trước không? Anh cười, cái cười của một người vẫn còn ít nhiều chất phác: “Cũng tạm hà ông! Trung bình mỗi ngày được ba khách, 600 ngàn. Tụi “bảo kê” thu hết 300 ngàn,con N. 200 ngàn, tui được 100 ngàn!”.

Không kiềm được sự ngây ngô, tôi sốt sắng: “Bảo kê” gì? Anh xe ôm thẳng thừng: “Ông đừng tưởng bở. Rừng nào cọp đó. Đừng hòng qua mặt tụi nó!”. Rồi anh kể tiếp: “Có hôm mưa dầm, cả đêm chỉ có một khách. Tụi “bảo kê’ cũng chặn mất phân nửa.Con N . uất, nó không chịu, tụi “bảo kê” rượt hai đứa chạy về tận khu trọ mới chịu tha! Bữa đó, áo của tui không phải ướt nước mưa, mà ướt nước mắt củacon N . Tội nghiệp, “nó” mới 19, bằng tuổi con gái của tui ở quê chứ mấy! Tui không biết vì sao “nó” sa chân vào con đường này. Những lúc ế ẩm, nó ngồi sau xe tui cứ hát, hỏi gì cũng không nói. Đó, nó hay hát cái bài mà bữa nọ ông nghe tui hát đó!”

Có thể tôi và nhiều người may mắn hơn, có thể sống bằng một công việc tử tế. Chúng ta thật khó lòng hiểu được hết những xót xa và ngậm ngùi của những thân phận lấm lem vẫn được gọi là “dưới đáy xã hội”. Vì định mệnh đẩy đưa hoặc vì sa ngã khôn lường, họ chuồi dần cuộc đời vào bóng tối và kiếm tìm miếng ăn trong bóng tối. Làm sao chúng ta dám chắc, nơi vũng lầy buồn thương và lầm lỗi ấy, không có những đốm lửa le lói của trắc ẩn lương thiện.

Tôi không rõ mặt cô đào tên N. kia, tôi cũng không kịp hỏi anh xe ôm tên gì, nhưng câu chuyện của họ cứ nhoi nhói tận trái tim tôi một chút gì đắng đót xen lẫn âu lo. Tôi thử hình dung cô N. có tâm trạng như thế nào khi ngồi sau lưng anh xe ôm thầm thì hát trong một đêm mưa rả rích, mà không cách nào cắt nghĩa được tiếng ca ấy vang lên cho niềm đau khổ cá nhân hay cho nỗi lênh đênh kiếp người.

Cách đây không lâu, một đồng nghiệp của tôi mang một khuôn mặt đầy bí mật tâm sự. Có một đêm đi trực tòa soạn về khuya, anh đã bị hai tên lưu mang ép xe vào đường để giật máy tính xách tay. Khi anh bạn tôi còn bàng hoàng, thì một dáng người từ trong bóng tối lao xe máy ra đâm thẳng vào hai tên cướp. Kết quả, hai tên cướp bỏ của chạy lấy người. Anh bạn tôi rối rít cảm ơn người lạ mặt “nhớ câu kiến ngãi bất vi” và đề nghị cho phép viết một cái tin lên báo để tuyên dương hành động dũng cảm, không ngờ chỉ nhận được sự từ chối rụt rè: “Tui làm nghề chở “đào”, ông ạ!”.

Lúc nghe câu chuyện của đồng nghiệp, tôi đã không tin, và còn chế giễu khả năng bịa đặt. Bây giờ, đối chiếu với câu chuyện của anh xe ôm và cô gái tên N., tôi cảm giác hối hận vì mối hoài nghi dạo nào. Tôi gọi điện cho anh bạn, có ý hỏi han về anh xe ôm chở “đào” từng ra tay nghĩa hiệp. Thật bất ngờ, anh bạn tôi cho biết vẫn giữ liên lạc với anh xe ôm kia.

Lại một đêm ra phố nửa khuya, nhưng lần này tôi và anh bạn đến khu vực ngã năm Gò Vấp. Anh bạn tôi bấm điện thoại, chốc lát đã thấy một anh xe ôm xuất hiện. Anh bạn giới thiệu: “Cậu Hùng, ân nhân ngày xưa của tớ!”. Anh xe ôm tên Hùng e ngại nhìn tôi với ánh mắt khá dè chừng, nhưng rồi không khí thân mật cũng giúp mỗi người cởi mở hơn.

23 tuổi, Hùng đã từng thi đại học 3 lần nhưng không đậu. Nản chí, anh rời miền Trung vào Sài Gòn tìm kế sinh nhai. Hùng muốn mở một tiệm sửa xe, nhưng chưa có tiền, đành tạm thời chạy xe ôm. Quá trình gia nhập đường dây chở “đào” của Hùng cũng đáng gọi là lâm ly.

Có đêm, anh chở một người khách mặt mũi bặm trợn từ Công viên Phú Nhuận về cầu vượt ngã tư Ga. Tên khách xuống xe và… tỉnh queo đi thẳng. Thế là đánh nhau một trận tơi bời. Gã khách thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hùng hôm ấy có chút “máu mặt”, sau khi bị Hùng hạ đo ván, không những trả tiền đầy đủ mà còn… giới thiệu mối chở “đào”. Hùng khoe với giọng tự hào: “Hồi học phổ thông, tui đã đeo đai vàng Vovinam đấy chứ!”.

Tranh thủ Hùng đang hưng phấn, tôi hỏi về cô “đào” mà Hùng nhận chở hằng đêm. Hùng hơi ngập ngừng, rồi thong thả hé lộ góc khuất nghề xe ôm vẫn luôn giấu giếm: “Cô ấy tên M., xinh lắm. Cũng thuộc loại hạng sang đấy, mỗi “dù” 400-500 ngàn. Nói chung, mỗi ngày tui cũng được chia gần 200 ngàn!”.

Trong đôi mắt ánh lên một chút khác lạ, Hùng kể tiếp: “Có hôm tui chở M. đến khách sạn. Vừa xuống xe thì M. gặp người đồng hương. Thấy M. lúng túng, tui chủ động nắm tay cô ấy. M. vội vàng giới thiệu tui là bạn trai, để chào xã giao. Người đồng hương của M. còn khen tụi tui xứng đôi nữa chứ…”.

Tôi chen ngang: “Nếu M. hoàn lương, cậu có nghĩ đến hạnh phúc thực sự của hai người không?”. Hùng xoa bàn tay tỏ ra bối rối, hồi lâu anh mới trả lời: “Với nhan sắc của M., nếu có điều kiện gia đình tốt đẹp, cô ấy có thể cưới một đại gia! Nhưng hoàn cảnh hiện nay, không biết M. sẽ trôi dạt về đâu…”. Hùng bỏ lửng như vậy, và tôi cũng không nỡ truy vấn anh nữa. Chúng tôi im lặng hút thuốc và nhìn ra con đường vắng vẻ, chỉ có những tán cây đong đưa dưới ánh điện vàng hiu hắt.

Chuông điện thoại di động của Hùng reo lên, có lẽ là M. gọi đến rước ở “bãi đáp” nào đó. Tạm biệt, Hùng tha thiết dặn: “Anh đừng đưa chuyện của tui và M. lên báo nghen. Tụi tui chịu đựng cay cực để sống qua ngày thôi. Đừng mỉa mai tụi tui làm gì!”.
Đúng, tôi không bao giờ dùng thái độ miệt thị để viết về những người bất hạnh hơn mình. Tôi chỉ mong bài báo nhỏ này có thể giúp người đọc hiểu hơn về những mảnh đời ngậm ngùi. Hùng ơi, có lẽ Hùng ngượng ngùng không bộc bạch, nhưng tôi nhận ra hình như Hùng đã có tình cảm với M. Có thể sau một đêm mệt nhoài trở về phòng trọ, Hùng chìm vào giấc mơ với hình ảnh M. mặc váy cưới trong một ngày hạnh phúc. Và chính tôi cũng không dám đoán định, giấc mơ giản dị mà lộng lẫy ấy, có quá xa vời tầm tay của Hùng không?

Làm cave “sung sướng” lắm sao hả mẹ?!

Con biết tất cả những gì mẹ làm là vì con nhưng…con xin lỗi, con vẫn không thể tha thứ cho mẹ!

cave

Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và đằm thắm với vẻ đẹp tươi mát và rất cuốn hút. Mẹ tôi có nước da trăng mịn, không một vết tích trên cơ thể, đôi mắt đen láy và giọng nói ngọt ngào. Đó là tất cả những lý do khiến mẹ tôi làm ngất ngây biết bao chàng trai thời còn con gái.

Gia đình ông bà ngoại tôi không khá giả gì thậm chí có thể nói là thiếu thốn. Mẹ tôi là con đầu nên không được học hành đến nơi đến chốn, chỉ học hết lớp 9 là nghỉ. Dưới mẹ còn có 3 em nhỏ. 15 tuổi, mẹ bắt đầu lao vào đời kiếm sống, một phần để tự lập, một phần để nuôi em ăn học.

Nhà ông bà tôi nằm ở vùng quê nghèo, không biết làm gì ngoài trông chờ vào mấy sào ruộng. Mẹ tôi không chịu được cảnh đồng áng, quyết định ra đi để tìm cơ hội đổi đời.

Lúc đầu mẹ làm rửa bát cho một hàng ăn nhưng rồi công việc quá mệt nhọc khiến mẹ phải bỏ mặc, rồi một ngày mẹ tìm được một công việc mới, nhẹ nhàng và thu nhập khá hơn…

Các bạn có biết việc gì không? Mẹ tôi làm cho một tiệm mát xa. Mãi sau này mẹ mới biết đó là một ổ chứa của những ông trùm có máu mặt của đất Thái Nguyên. Vì hơi xa nhà trọ nên mẹ chuyển đến quán, cùng mấy chị em làm thuê ở đó, vừa không mất tiền trọ vừa không phải đi lại nhiều.

Là người không hiểu biết nên không lường trước được những cạm bẫy sẽ đến với người mẹ xinh đẹp của tôi. Thế rồi cái gì đến rồi cũng đến. Người ta có câu ‘gần mực thì đen….’, huống gì mẹ tôi xinh đẹp là thế. Có lẽ nó như một quy luật đã được lập trình sẵn cho tất cả những cô gái bước vào nghề này: nhan sắc + ngoan hiền + biết chiều lòng khách = kiếm được nhiều tiền = đánh mất mình.

Mẹ kiếm được một khoản tiền kha khá, gửi về nhà liên tục nên ông bà ở nhà đều rất mừng. Mẹ chỉ nói mẹ làm may cho một tiệm quần áo ở đây, được bà chủ dạy nghề và chỉ bảo tận tình nên công việc cũng tốt nhưng vì bận quá nên ít khi mẹ về quê, cũng là để tránh những rèm pha của mọi người ở quê.

Mẹ tôi đã ân hận vô cùng khi đưa mình đến chốn này nhưng nghĩ đến gia đình, lại cam lòng. 20 tuổi, mẹ chưa hề biết đến 2 chữ Tình Yêu là gì. Mẹ tôi căm thù tất cả lũ đàn ông ở đây, chỉ trừ một người duy nhất, đó là vị khách rất lạ. Một người đàn ông ít nói, ít cười, chỉ nhìn mẹ tôi đắm đuối, không đòi hỏi cũng không mua chuộc. Cứ mỗi tuần ông ta lại đến vào thứ 4 và thứ 6, gọi nhân viên khác mát xa và… lại chỉ nhìn ngắm mẹ tôi.

3 tháng trôi đi, ông ta nói muốn chuộc mẹ tôi ra khỏi đây. Vì ông ta trả một khoản tiền quá lớn và cũng là người có “máu mặt” nên chủ tiệm quyết định trả tự do cho mẹ tôi.

Rồi mẹ theo ông về nhà với niềm hy vọng sẽ được làm lại cuộc đời. Mẹ tự dằn lòng mình sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt để trả ơn. Ông ấy có 2 căn hộ, đã có vợ và con gái. Mẹ tôi từ nay là bồ nhí của ông ấy. Mẹ cũng biết thế nhưng vẫn cố gắng ‘chăm sóc’ ông ta thật tốt. 2 năm trôi đi, mẹ đã gầy đi nhiều vì phải chiều một người đàn ông to khỏe như ông.

Rồi không hiểu thế nào, mẹ tôi có thai và quyết không bỏ cái thai đó. Có lẽ mẹ đã yêu ông, hay thế nào mẹ cũng không biết nữa, chỉ biết muốn giữ lại đứa con đó (là chính tôi bây giờ).

Ông ta không đồng ý cho mẹ tôi sinh tôi ra vì bảo rằng mẹ sinh con sẽ xấu xí và không ‘chăm sóc’ ông ấy được nữa nhưng mẹ vẫn quyết tâm sinh tôi ra. Mẹ đã cầu xin ông ấy nhưng không được, bị đánh đập tàn bạo, may mà vẫn giữ được tôi.

Rồi mẹ bỏ đi, mẹ về quê, cầu xin bố mẹ tôi tha thứ. Nghe mẹ kể lại cuộc sống của mình lâu nay, ông bà tôi đau khổ vô cùng nhưng không trách móc mẹ tôi mà còn chăm sóc mẹ để tôi được ra đời.

Thế rồi tôi cũng được sinh ra trong niềm vui của mẹ và sự khinh miệt của xóm làng. Bất chấp hết, mẹ vẫn mỉm cười tươi khi sinh tôi ra. Tôi cứng cáp, được 3 tuổi, mẹ tôi lại đưa tôi lên Hà Nội kiếm sống.

May mắn thay, có một người phụ nữ vì thương cảm với hoàn cảnh mẹ con tôi nên đã cưu mang, cho tôi ăn học. Đến năm tôi 18 tuổi, người bà cô đó qua đời, để lại cho mẹ con tôi toàn bộ tài sản là 1 căn hộ rộng rãi và một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Mẹ con tôi sống vui vẻ và rất thoải mái về vật chất.

Mẹ đã dấu tôi tất cả, cho tới hôm nay, tôi đã bị sốc khi nhận ra tất cả vì tôi đọc trộm nhật kí của mẹ.
Tôi là một sinh viên, được ăn học tử tế và cũng thuộc loại ngoan hiền nên không bao giờ tôi có thể chịu đựng được điều đau lòng này. Đúng là ‘cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra’.

Tôi đã khóc, mẹ tôi cũng khóc, kể lại tất cả câu chuyện ở trên, mẹ cầu xin tôi tha thứ nhưng tôi nói thật, tôi cảm thấy ghê tởm và khinh miệt, tôi không thể chịu được.

Tôi phải làm sao đây, bây giờ tôi chỉ có một cảm giác ‘căm ghét’ và ‘căm ghét’. Tôi có sai không? Xin cho tôi lời khuyên lúc này, tôi bối rối quá! (blueeyes_89…@yahoo.com).

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Đời gái tiếp viên bia ôm !

Theo Thảo – một tiếp viên ở quán bia ôm trên đường Hùng Vương, quận 5 (TP HCM), tính sơ sơ thu nhập mỗi tháng cũng 15 triệu đồng. Thế nhưng Thảo luôn luôn phải đối diện với nợ nần… dù đã có thâm niên 6 năm “hành nghề”.


Hình chỉ mang tính…giáng họa :D

Như chúng tôi đã đề cập trong bài viết “Giam lỏng gái quê bắt làm nhân viên massage” trên Báo CAND, có nêu về trường hợp cô tiếp viên V., thu nhập mỗi tháng 7-8 triệu đồng nhưng khi về quê thăm ngoại bệnh nặng thì trong túi lại không có một đồng.

Trường hợp của V. cũng như rất nhiều tiếp viên trong các điểm massage kích dục “khép kín” đã chịu sự bóc lột tàn nhẫn của những người chủ là đã rõ. Song, ở các điểmbia ôm và các loại hình biến tướng của nó, tiếp viên được tự do thoải mái, được hưởng trọn tiền “boa”, bình quân mỗi tháng kiếm hơn 10 triệu đồng, vậy màkhi năm hết tết đến có cô còn không đủ tiền để mua nổi một vé xe. Vì đâu nên nỗi?

Nhiều đồng nghiệp của tôi khi đi công tác ra miền Trung, miền Bắc thâm nhập vào các điểm kinh doanh “nhạy cảm” cũng đều phát hiện có bóng dáng của các cô gái miền Tây. Ngược lại,khi tìm đến các khu nhà trọ công nhân quanh 15 khu công nghiệp, khu chế xuất ở TP Hồ Chí Minh để tìm được một cô thiếu nữ miền Tây là cả một vấn đề vì hầu hết đến từ các tỉnh miền Trung, miền Bắc.

Một lần thâm nhập quán bia ôm B.T. nằm trên đường Hùng Vương, quận 5, tôi được Thảo – một tiếp viên ở đây tính sơ sơ mức thu nhập: “Bình quân mỗi ngày em tiếp khoảng 4-5 bàn, mỗi lần được “boa” bèo nhất là 100 ngàn. Thi thoảng lại “đi” với khách mỗi lần được thêm 500 ngàn”.

Tôi nhẩm tính, mỗi tháng Thảo kiếm 15 triệu đồng như chơi, số tiền này còn cao mức thu nhập của một nghệ nhân trồng mai kiểng khá nổi tiếng ở quận Thủ Đức. Nhưng sau 5 năm thành đạt, nghệ nhân kia tậu được nhà lầu, xe xịn còn Thảo thì ngày ngày phải đối diện với nợ nần dù cô đã có thâm niên 6 năm bánbia ôm.

Tôi hỏi vì sao vậy, Thảo thành thật: “Hồi em mới lên, “má mì” bảo vay 20 triệu đồng đi để gửi về quê cho ba mẹ cất lại căn nhà, mỗi ngày góp 200 ngàn tiền lãi (30%) vậy mà còn chứ không thì cũng tiêu hết. Suy đi nghĩ lại, thương ba mẹ và các em phải sống trong căn nhà dột nát nên em gật đầu”.

Nói tóm lại các cô gái bán bia ôm nói riêng và các loại hình biến tướng nói chung có mức thu nhập khá cao ở Việt Nam, song vì đó không phải là những đồng tiền chân chính được làm ra từ mồ hôi nước mắt, bằng sức lao động thực thụ nên nó cũng dễ dàng tan biến như là một quy luật tất yếu.

Đó là chưa nói đến những hậu quả khôn lường gây ra bao nghịch cảnh bi thương không chỉ có bản thân họ gánh chịu mà còn liên lụy đến người thân. Cái giá của những “đồng tiền đen” là như vậy đó!

Theo CAND

Bonus : Câu chuyện của 1 mem trên forum xyz :D

Dân chơi hiện nay không xa lạ gì với các sàn nổi tiếng quanh HN như New ( nhưng đang phải đóng cửa, thông tin mới nhất đang dự kiến xây dựng New2)

Halley, hay X5 Hà đông

Hiện nay thì theo em thấy X5 đang xếp đầu bảng, vì khu vực này, an ninh không chặt như các nơi, tiếp đến khu vực Hà đông không thể không nhắc tới vũ trường Anh Quân…

Tối qua em có tới Anh Quân đầu tiên, ý định là sẽ gặp mấy em có bản tính hiền lành ngoan ngoãn.. yêu yêu một chút.. Đấy là tip của em, chứ bây giờ, xinh đến mấy, người mẫu thì nản quá rồi, Cút..

X5 nổi lên hiện nay, thư thả với rất nhiều nam thanh nữ tú, cậu ấm, cô chiêu, không thể không nói đến các em đú bẩn, gái gọi.. và không quên các bà các cô, vì buồn rầu gia đình mà đến đây kiếm bồ… Gặp các bà bằng tuổi mẹ mình ra làm quen, hay xích lại gần chỗ nhảy, rồi uốn éo, hích mông thì vẫn là chuyện thường.. ôi nhưng mà thôi, xin các bác, những loại này em cho out ngay, nói chuyện thì cứ ngồi, chứ …………… thiếu tiền mà đi làm trai bao.. mà nhìn ghê bỏ mẹ.. nói là ghê với em thôi, chứ các bà đang thời kỳ hồi xuân, nhìn thoáng qua cũng thấy nét xinh tươi, nhan sắc thuở thiếu nữ của các bà là cũng xếp hạng được, đều một thời xinh gái nói chung thanh niên đa số hơn

Sàn nào cũng vậy, đến thì tiếp đón ok, xe em dắt cho anh. mấy cái tủ gửi đồ, nếu xui xẻo thì ” anh ơi hiện tại đang hết bàn, anh làm ơn chờ tụi em nhé”.. có nghĩa là bạn đang xếp hàng thiếu gia thì ngại chi mấy chục bọ với mấy cái thằng “scurity” đầu trọc ấy. cứ ấn vào mồm nó mấy đồng.. Anh àh,hôm nay đi với con hàng này, giúp em đi.. hehe
ok.. vào sàn bạn sẽ đi qua 3 khu vực.

1 là soát người, tìm hung khí

2 rồi tới cửa cách âm để vào sàn

3 là các em nhân viên và mấy anh quản lý lịch sự, quàn âu áo trắng bảnh bảo, calavat, đứng chào, rồi chỉ bàn cho bạn…

Tiếng nhạc đập tuyệt vời, giúp bạn quên đi hết âu lo của 1 ngày mệt mỏi, suy nghĩ, đèn chớp, laze.. khỏi nói..

Âm thanh 4 chiều.. tức là trái phải, ngang dọc.. chạy đi đâu cho hết nắng..

Kinh nghiệm lần đầu của em là… Nhạc thì em chịu được, nhưng mà cái mắt và cái bụng của các bác không chịu được đâu…Đừng cố

Chớp và laze,, dù cho là thiên tài, thì lần đâu tiên cũng như thằng say, đâm hết chỗ này chỗ nọ, sờ cái này lại ra nắn cái kia..

Còn cái bụng tức là dù cho có uống rượu, uống bia giỏi thì cũng coi chừng…người ta nói rồi… Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng

Tiếng âm thanh làm cốc tách còn rung, quần bò còn phải bập bùng tức là các bác hiển chấn động của nó như thế nào rồi…
Lần đầu tiên, thằng bạn kêu chai X0, nhưng em xin, tối chán chưa kịp ăn gì, lúc đấy mùa hè,nên bảo uống bia…
táng có 3 chai (quá ít) luôn, vậy mà ngồi 1 lúc thêm vài điếu thuốc, không chịu nổi nhiệt, nôn nhiệt tình ở nhà vệ sinh, suýt chạy không kịp

Tùy theo từng sàn mà những hãng bia danh tiếng được đặc quyền tài bán ở đây, theo thỏa thuận với chủ sàn… có nơi thì Ken, nơi thì Tiger, phần nhiều vẫn là Caberb… Nếu bác nào muốn 1 chai Hà Nội… COi chừng nó cười quê nhé.. Trêu thế thôi, chứ chúng nó có cười cứ tát vô mặt chúng nó cho em..

Bia phải khui cho các anh, thuốc là vừa cho lên môi đã 2 tay cái bật lửa, châm thuốc.. .. Yên tâm đi

Giờ với X5 thì vẫn là Caberb, nhớ 1 điều thứ 2,cứ ngồi đó đi, 1 phút thôi, 2 em tiếp viên xinh đẹp, zip ngắn không thể ngắn hơn, tới liền.. quàng vai và nói to vào tai ( âm thanh cực kỳ ồn mà)hỏixem, thiếu gia dùng gì.. Đừng có kêu cho anh 2 chai Hà nội nhé.. thì em sặc tiết em chết đấy..

Bia bán theo khoảnh.. tức là 5 chai 1.. không trả lại.. Rượu uống không hết thì có thể mang về, thoải mái.. Bia thì quê quá..

Khỏi phải nói cũng biết các em phấn son và xinh xắn đáng yêu, ngoan ngoãn , người chuẩn, chân dài đến .. háng như thế nào.. Nhưng nói rồi, éo phải tip của em, nói chung là các em sẵn sàng đi khách, cặp bồ, nếu chú ý, các bác hãy nhìn từ chân lên đầu, chứ đừng có nhìn mỗi cái mặt, vì thế là em …………… có khoái cái loại gái này.. nếu nuôi bằng cám con cò trộn rượubia mà, vác về ư,… Never.. Cút…

Cặp bồ đâu thì các cũng phải là hàng chuẩn, có điều phải là tip của em

Giá cả thì là vấn đề chình của buổi thảo luận hôm nay, và em chắc hẳn, rất nhiều bác đang thắc mắc..

Hãy nhớ 1 điều rằng… Giá cả khi vào 1 sàn, thức uống sẽ gấp khoảng 6 lần…khi thanh toán bạn sẽ phải cộng với tiền thuế, tùy từng sàng, giá thuế bình thường vẫn là 30%.. nhưng hiện nay,, X5 đang là 27%.. Chưa nói đến là phải boa các em…

Tức là.. làm 1 phép tính đơn giản…bạn chỉ nói: cho anh bia.. 5 chai casberb mang ra..rồi phủi đít đi về.. thanh toán sẽ là 75.000 đồng 1 chai Cas… => 5 chai= 275.000 đúng không nhỉ , tiền thuế 30% khoảng 30.000 vậy là tổng.. 305.000 đồng.. chưa có bo cho bồi vì khuibia , châm thuốc thick bo hay không tùy tâm mà.. lần đầu còn ngại chứ bt thì kệ mẹ chúng nó.. đó.. nếu bạn có ý định vào sàn chưa nước lọc, thuốc lá thì nhớ.. ít nhất là phải có hơn 3 lít…

Nếu là thiếu gia?… Thoải mái đi.. lắc lư theo điệu nhạc búng tay táck cái.. Kưng ơi.. ra anh nhờ chút.. hỏi linh tinh và sẽ có giá, có số điện thoại.. ôm eo, vuốt mông? thoải mái! tùytheo bề ngoài và cách nói chuyện của bạn.. chứ không là các em không ưng đâu.. ngồi đó tiếp chuyện bạn ngon lành

Em chỉ khoái 1 chút là em nào mới vào làm, nhỏ nhắn ( nói là vậy nhưng người cân cao khoang 1, 65 .. Tiêu chuẩn nữ nhân viên sàn mà.. còn mấy bà già dọn dẹp rác, hay mấy cô em môi giới hàng thì đíu nói làm gì) đáng yêu, trông còn nét ngài ngại thì cho phép ngồi nói chuyện với anh, ôm eo tâm sự em 1 lúc..

Thuốc lak dao động, đa dạng xin bỏ qua, giá khoang 100-150k toàn hớ, đau đầu, mệt hết người, chúng nó toàn mua thuốc đểu vào uống, nên mua ở ngoài, chỗ tin cậy, rẻ hơn, dùng thuốc lởm là phá hoại thân thể àh.. Nếu bạn cần 1 chiếc bàn có lưng dựa.. xin thưa.. bàn của vip.. tùy theo từng sàn.. nhưng thường là vậy.. không có chỗ dựa chỉ là 1 bàn thủy tinh cao gắn inox.. làm chỗ để đồ uống và bạn nhảy ở quanh chiếc bàn đó, 1 cái ghế 4 chân cao. chấm hết.

Giá rượu thì khỏi nói.. thuế đánh rất nặng.. phần nhiều là rượu của Hennessy.. vì rượu đa dang, phần nhiều là rượu nặng.. và giá cái thấp nhất cũng phải là 2,5 triệu trở nên chưa thuế????.. Không có Lúa mới với Vodka X5 giờ là sàn máu nhất, nửa đêm nào các chú cũng ghé thăm 1 lần, nhưng đừng sợ, mọi chuyện xong xuôi liền, không bị gì đâu..

Chủ sàn, cũng là người quản lý, đầu trọc kính cận, là 1 người rất tốt và giỏi chuyện giao tiếp… tên tuổi thì không nói được, rất quý ông, anh ấy h mở quán tới gần 4h là muộn nhất..giờ muốn kiếm 1 nơi Overnight.. khó lắm!.. nếu muốn hàng trắng, hay thuốc lag, không khó.. báo chí kêu là các sàn cấm lak với buôn bán.. Đừng có tin chúng nó.. Trong đấy, buôn bán biết thế nào mà lần, mà có lak thì lak trộm thôi nhá..

Nếu bạn vẫn còn nghĩ đến chuyện, 1 mối tình đẹp và 1 cô em xinh xắn và ngoan trong sàn.. Đừng để vẻ ngoài thiên thần của các em đánh lừa Quên nhanh đi là vừa.. …………… mẹ chúng nó khôn lắm ạ.. vì thế mà em hận tình, hận bạn… Con hàng nào cũng khôn lòi mắt cho tới bà lão.. nó bám là bám đến cùng, có lần em suýt chết hụt.. … không có chuyện.. làm quen rồi giả tiền bia cho nhau, cắn dùm thuốc lak.. xin lỗi .. ít lắm.

Ở thế giới đó.. không có bạn bè thân thiết bạn phải tự lập cánh sinh, và coi chừng rơi tiền hay cái gì đó.. mất ngay đấy.. Xã hỗi nào cũng vậy, luôn có khoảng tối và …………… có tin đứa nào được

Chẳng may thiếu có 10.000 thì cũng khốn nạn đấy.. các em và máy thằng sicurity thay đổi thái độ ngay coi chừng chúng nó bật và bị mấy em bĩu môi và quay lưng ngay linhtinh mấy cái chuyện 1 thiếu nữ xinh đẹp ngồi 1 mình rồi bạn ra mời rượu là chuyện ở quán bar..

Nghĩ gì thì nghĩ.. mấy cái khoản, gái kẹt net và … thì nói chung mấy phần này là hữu nghị và rất bình dân hay đứng đường, matxa, … vân vân và vân vân…Quá rẻ…

Vì thế các bác có thể tự lựa chọn cho mình thể loại mình thích..

Điên cuồng vì OralSex (Anal Sex hậu môn) ngay từ mối tình đầu năm 16

Con gái, con trai tuổi mới lớn thường có những ham muốn tình dục trỗi dậy. Khi đó hoặc họ tiết chế hoặc sẽ nghiện và đánh mất bản thân mình.

oral-sex-phim-cap-3

Người con trai đầu tiên

Đó là T, nay 17 tuổi, đẹp trai, cao ráo, rất nam tính. Sinh ra trong gia đình trí thức ba là nhà báo, mẹ là giáo viên, tư chất thông minh… nhưng ngặt nỗi rất đỗi lười biếng, chăm lo tìm hiểu về sex nhiều hơn là học hành, dành thời gian cho game chứ không lo xây dựng mục đích sống, sống không có trách nhiệm với bản thân vàgia đình.

Bắt đầu từ năm lớp 9, T cùng bạn xem phim sex, rồi thực hành gần gũi với cô bạn gái, nhưng rất may chỉ dừng lại ở nụ hôn và thủ dâm. Sau đó, là chuỗi ngày trượt dài của T, năm lớp 10,11 chỉ là học sinh trung bình. Khi nghe những câu chuyện về T, tôi nghĩ đó là sự bồng bột của tuổi mới lớn, sự không cân bằng trong tâm lí dẫn đến hành động nghiện sex, và học hành sa sút.

Bây giờ T học 12, vẻ ngoài ngày càng tàn tạ, trông kém thông minh thấy rõ.

Và tôi…

Tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài nam tính ấy ngay lần đầu gặp gỡ cuối năm lớp 10. Chúng tôi nhanh chóng đến với nhau, trải qua những tháng ngày mộng mơ nhất trần đời: đi khắp nơi dạo chơi bằng xe đạp, hát hò vu vơ, trò chuyện về nghề báo, du lịch, chính trị… mọi thân thiết đơn giản là cái nắm tay vụng về, cái quàng hông nhẹ nhàng…

Rồi chúng tôi chia tay, cậu ấy nói: “Lắm lúc tớ muốn hôn cậu nhưng tớ không thể”… và một lí do khác là cậu ta đã thích một cô gái khác xinh xắn, hấp dẫn hơn.

Tôi vẫn chờ đợi và hi vọng. Cậu ấy mãi rong ruổi theo những mối tình. Tôi trở thành học sinh khá, còn cậu vẫn là học sinh trung bình. Tôi, lắm lúc thấy khinh thường, ghét cậu ấy. Nhưng không hiểu sao tình cảm vẫn tha thiết dù hơn 7 tháng ròng xa cách. Tôi cảm thấy mình khờ dại, vì ai cũng bảo cậu ấy là người đểu cáng, ích kỉ… nhưng tôi vẫn không quên.

Trở lại và sa lầy

Vỉ lí do công việc, chúng tôi gặp lại nhau. Đó là ngày bồng bột nhất. Chúng tôi hôn nhau, ôm nhau, và tôi đã quyết định trở lại với cậu ấy. Cậu ấy nói rằng: “Tớ sợ tớ đến với cậu vì tình dục”… nhưng tôi không để tâm đến. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc được lấp đầy sau bao tháng ngày xa cách.

Chúng tôi đi học với nhau, đi chơi với nhau. Bài học được có lẽ ít hơn những trải nghiệm thân thể. Chúng tôi khám phá nhau. Tôi bảo rằng: “Có lẽ tớ biết về thân thể cậu nhiều hơn là tâm hồn cậu”. Nhưng chúng tôi vẫn đi theo chiều hướng đó.

http://www.usnews.com/dbimages/master/3656/FE_DA_080219healy_oralsex.jpg
Tôi ngất ngây trong hạnh phúc được lấp đầy sau bao tháng ngày xa cách…

Đến nhà cậu ấy chơi, tôi biết thế nào là redtube, thế nào là thực hành oral sex. Nhiều khi tôi khinh ghét chính bản thân mình, và cậu ấy… nhưng đó dường như là vết trượt dài.

Đầu năm 12, điểm tôi sa sút, còn cậu ấy vẫn ở mức trung bình. Tôi tự hỏi tình cảm giữa tôi và cậu ấy, những người tưởng chừng rất hiểu biết về xã hội, về con người, chín chắn, tại sao lại có thể đối xử với nhau như vậy. Vì tình yêu ư? Có lẽ không phải. Có lẽ vì những ham muốn thân thể trỗi dậy, vì tò mò tuổi mới lớn, sự yếu đuối của mỗi người.

Bừng tỉnh

Tôi gặp một người bạn thời bé. Sinh ra trong gia đình lao động bình thường. Cậu ta rất chăm chỉ học hành, biết giúp đỡ gia đình, học ở trường chuyên, được thầy cô, họ hàng và bạn bè yêu mến rất mực.

Tôi bất giác so sánh chúng tôi với cậu ấy và thấy mình nhỏ bé, thấp kém hơn. Thực sự cậu ấy là một người con trai trưởng thành, biết sống có trách nhiệm với bản thân vàgia đình. T thì khác, cậu ấy không tốt như bạn tôi, và cũng không được mọi người quý trọng. Tôi chợt nhìn lại và… quyết định chia tay để tập trung học hành cho năm 12…

Bài học cho tuổi mới lớn

Con gái thường lí tưởng hoá tình cảm người mình thương mến. Họ sống thật với hiện tại, với tình cảm của mình. Nó chỉ sai khi con gái trao sai người. Rốt cuộc con gái mù quáng sẽ trở thành một thứ vật dụng để con trai thoã mãn những nhu cầu dục vọng, đến khi chán ngán họ sẽ bỏ đi. Chỉ con gái là thiệt thòi.

Còn các chàng trai, đừng vì những ham muốn tình dục mà đánh mất tương lai của mình. Thời gian dành cho việc nghĩ về nó, tốt nhất là hãy dành để chăm lo cho học hành và tương lai bởi con gái chỉ tôn trọng những người con trai tài giỏi, biết sống có mục đích, biết cách quan tâm, đối xử với con gái. Khống chế mình để đạt những thành công trong cuộc sống.

Với T, dù kết thúc, tôi vẫn mong cậu ấy có thể cân bằng cuộc sống, dành thời gian học hành, để trưởng thành hơn, được mọi người mến hơn, bởi thực sự T là người có tư chất thông minh, khả năng viết lách rất tốt.

Sử dụng lí trí để kiềm chế những tính cách xấu, đó là cách để teen trưởng thành hơn. Tôi tin là thế vì tôi biết mình trưởng thành hơn khi biết dứt khoát với những mối quan hệ không có giá trị…

Thanh Xuân (Bình Thuận)