Cháu Vỹ không hề giống tôi bất cứ điểm nào. Tôi và vợ cao ráo bao nhiêu thì cháu lại thấp bấy nhiêu. Tính cách của cháu cũng khác hẳn mọi người trong gia đình.
Đã nhiều lần tôi suy nghĩ mông lung, trăn trở rồi lại an ủi không có chuyện như thế xảy ra với mình. Tôi cố gạt đi và bỏ quên mọi chuyện.
Nhưng mấy hôm rồi, đọc các bài báo phản ánh hết đàn ông Trung Quốc đến Việt Nam nuôi con “tu hú” với nhiều câu chuyện có thật khiến tôi chột dạ và ngẫm lại câu chuyện của mình. Tôi cảm thấy băn khoăn quá nên quyết định viết tâm sự này gửi quý báo và nhờ bạn đọc chia sẻ giúp tôi.
Cũng vì tính cách cháu như vậy nên hai bố con không hợp nhau. Bây giờ cháu đã lớn, tôi cũng ít khi nói chuyện với cháu. Vỹ lầm lỳ, ương ngạnh và khá cứng đầu. Tuy nhiên, sống rất tình cảm. Cháu đã tốt nghiệp đại học, đi làm ổn định. Đầu năm sau, cháu xin phép cưới vợ.
Cô gái mà cháu định cưới thực sự hai vợ chồng tôi không hài lòng và nhiều lần khuyên nhủ cháu nên suy xét cho kỹ. Vì chuyện này mà không khí trong gia đình cũng căng thẳng mấy lần. Cuối cùng, chúng tôi vẫn chấp nhận cho cháu lấy.
Dù đã nuôi cháu mấy chục năm nhưng trong tôi luôn bị ám ảnh bởi thắc mắc, trêu đùa của vài người bạn, người thân. Họ nói rằng Vỹ không phải là con trai của tôi. Họ viện lý do nọ kia làm dẫn chứng và tôi phản ứng ra mồm nhưng trong bụng cũng suy ngẫm và hồ nghi. Trong nhiều cuộc nhậu, họ trêu tôi “chưa biết chừng chỉ được tráng men thằng cu Vỹ”.
Tôi là người hiền lành, yêu vợ. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ vợ, bao năm sống với nhau, chúng tôi cũng không hề to tiếng. Từng ấy năm tuổi trẻ không sao, chả nhẽ bây giờ về già lại sinh chuyện nghi kỵ, bới móc ư?
Nhưng mấy câu chuyện ở trung tâm xét nghiệm AND kia cứ sờ sờ trước mắt tôi. Những người mắc phải cũng có nhiều điểm giống tôi. Điều đó thôi thúc, khiến tôi không thể ngồi yên.
Vỹ đã lớn, bảo nó đi xét nghiệm AND bây giờ tất phải có lý do. Nếu nó đúng là con tôi, điều đó quá tốt song tôi sẽ trở thành người thế nào trong mắt vợ? Một người bố chả ra gì, nghi ngờ ngay chính cả vợ và giọt máu của mình.
Nếu Vỹ không phải là con tôi, một sự thật nghiệt ngã hiện ra. Tôi sẽ phải đối mặt với viễn cảnh vô cùng u ám. Liệu tôi có đủ sức để vượt qua và làm lại.
Không đi kiểm tra nữa? Tôi sẽ phải sống trong day dứt đến tận lúc cuối đời ư, cháu chắt có phải dòng họ đích thực của tôi không? Có đúng người nối dõi tông đường, thắp hương cho tổ tiên hay không?
Đau khổ hơn cả là mình lại nằm trong số người “nuôi con tu hú”?
Thực sự, tôi đang rối như tơ vò!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét